Cappuccino hay em?
Nó bước ra khỏi phi trường và ngay lập tức bị thu hút bởi ánh nắng của Roma. Mềm mại và ngọt ngào như mật ong, nắng quấn lấy vai nó, nhún nhảy trên tóc nó, trong lành đến lạ thường.
Bản nhạc rock vẫn còn âm ỉ nhảy
nhót trong đầu nó như được lập trình sẵn để tua đi tua lại những giai điệu ồn
ào. Nó nhắm nghiền mắt, mường tượng lại đôi tay của tay đánh ghita trong nhóm. Nó
chưa từng thấy ai đàn với sự mạnh mẽ và dữ dội như vậy trong khi những âm thanh
vẫn chảy ào ra ngọt ngào chưa dòng thác trong chiều mùa hạ nóng nực… Bên tai nó
giờ hòa trộn với ghi ta rực lửa còn có tiếng máy bay rì rì trong không khí. Nó
đang chạy trốn, chạy trốn khỏi Việt Nam… Chỉ đơn giản vì nó không chịu
được ánh mắt nhìn của anh, không chịu được cái ôm nhẹ nhàng với lời thì thầm
bên tai: “Từ từ để anh tính”. Nếu anh
có ý định “tính” thực sự, thì đã không để nó phải chịu đựng những lời nói thậm
tệ đến thế từ mẹ anh. Chỉ vì nó không có bố, còn anh là một luật sư giỏi có
tiếng ở cái thành phố ồn ào náo nhiệt này, lại ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ. Đêm
trước khi đi, nó trốn anh, trốn bạn bè đến một show nhạc rock chỉ để đứng yên giữa
dòng người chen chúc xô đẩy, gào thét và nhảy theo đủ kiểu nhảy trong thiên hạ…
Xô đẩy và giằng xé…
Sáng hôm sau, nó ra sân bay giờ
chót với một bộ quần áo xộc xệch, mái tóc rối tung và một cái vali chất đủ thứ
mà mẹ cho rằng nhất định phải có… Ôm tạm biệt mẹ, nó chạy như bay vào phi
trường vì biết đâu đó rất gần đây anh đang tìm nó…
Cứ đi là khắc đến
Máy bay ngoan ngoãn đáp xuống Bangkok. Nó thấy phảng
phất đâu đó mùi nước hoa từ cái ôm tạm biệt của mẹ... Tự nhắc mình không được
hối hận với những điều đã qua. Vợt một chút nước lên trên mặt, lạnh toát, nó
hít một hơi thật sâu rồi nhìn chăm chăm vào con bé ngổ ngáo trong gương, nó bật
cười vì cái tên Nguyên Thảo chẳng giống gì với cái hình dạng nó lúc này… Ngổ
ngáo, mặt ướt mèm, mái tóc dựng ngược lên với đôi mắt thâm quầng… Kệ, nó thất
thểu kéo cái vali ra kiếm một chỗ ngồi chờ chuyến bay tiếp theo trong cuộc hành
trình… Điệu nhạc rock biến đâu mất khi có một giọng nói vang lên:
- Tutto bene? Penso che abbi bisogna un fazzoletto? (Em ổn cả chứ?
Anh nghĩ là em cần cái khăn tay này.)
Nó quay sang và ngay lập tức bị
chìm nghỉm trong đôi mắt xanh ấy… Nó không nhớ ra là mặt mình vẫn còn đang ướt
mèm, mái tóc chưa đúng ngôi cho đến khi nhìn thấy chiếc khăn tay mà anh chàng đó
đang chìa ra… Chẳng nhớ hắn vừa nói gì, nó vô thức cầm lấy cái khăn. Thật tồi
tệ, cái khăn thơm thơm mùi oải hương. Anh rất thích mùi này. Nó lau mặt, cũng
lau luôn giọt nước mắt vừa rớt xuống khi nhớ đến lọ nước hoa thơm mùi oải hương
anh tặng cho nó… Khi nó ngẩng lên, anh chàng có đôi mắt xanh đã đi đâu mất.
Chắc không đủ kiên nhẫn để chờ nó lau đi lau lại đến đỏ cả đôi má trong khi tâm
trí quay lại nơi vừa ở cách đây chưa đầy năm tiếng đồng hồ… Nó nợ một lời cảm
ơn.
Tạm biệt Bangkok. Nó lên máy bay tiếp tục cuộc hành
trình đến Roma. Nó có bốn ngày ở Roma đến khi quay về Palermo thực hiện cuộc chạy trốn dài một năm
của mình… Nó bước ra khỏi phi trường và ngay lập tức bị thu hút bởi ánh nắng
của Roma. Đó là lần đầu tiên nó được một thứ như thế phết lên người, mềm mại và
ngọt ngào như những giọt mật ong vậy. Nắng quấn lấy đôi vai nó, nhún nhảy trên
tóc nó với mùi thơm mà nó chắc chắn là của biển Địa Trung Hải – trong lành đến
lạ thường. Roma đẹp mê hồn, như một chàng hoàng tử. Cười ha hả vì cái suy nghĩ
ngớ ngẩn ấy. Nó quyết định lần đầu tiên quên đi hình ảnh anh và nhảy chân sáo
khỏi phi trường với cái vali lạch xạch chạy theo sau. Nó có thể làm gì khác
ngoài hát to lên và nháy mắt với bất kì ai nhìn nó lạ lẫm và bật cười khi thấy
một cô bé Châu Á đang nhảy nhót ầm ỹ như chú chim trên đường? Nó nhận ra rằng
sang trước một tuần là điều thú vị và mạo hiểm nhất mà nó từng làm.
Lướt qua những cánh tay vẫy chào
người thân, những biển tên của hướng dẫn viên du lịch, nó tự hài lòng với một
tấm bản đồ trên tay và sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới: tự mình khám phá
Roma. Lang thang cả buổi, thấm mệt, nó mới nghĩ đến cái khách sạn rẻ nhất Roma,
điều nó tìm hiểu được khi ở Việt Nam.
Đi bộ hàng cây số không phải
là điều kinh khủng nhất. Nó đã từng đi bộ 7 cây số vì hết xe bus để về
nhà. Lang thang dưới hoàng hôn đang trùm lên thành phố, nó chợt nhớ bữa
cơm ấm áp
của mẹ mỗi chiều đi học về… Cái vali giờ đây thể hiện sức mạnh, cứ kéo
ghì đôi
tay của nó xuống. Quái thật, con đường đó ở đâu vậy? Nó ngồi xuống bậu
cửa của một
căn nhà trong một con ngõ cong cong đến khi thành phố lên đèn. Hết tay
chân rồi
đến dạ dày biểu tình, loay hoay mãi mới lôi được một túi sữa với hộp
bánh trong
vali, đó là điều tuyệt vời nhất từ mẹ. Khi còn đang ngồm ngoàm với một
đống
bánh rồi sữa, nó bỗng nghe thấy một giọng nói ấm áp:
- In che cosa posso aiutarti? (Anh có thể giúp gì cho em không?)
Anh chàng Cappuccino của tôi
Trong đầu nó chợt lướt rất nhanh
hình ảnh nó “mơ” được có khi ngồi trên máy bay. Một chàng hoàng tử đến với nó
như câu chuyện cổ tích, anh chàng có đôi mắt xanh biếc như màu biển và mang
khuôn mặt của “người ấy”… Nhưng không phải là trong tình trạng như thế này. Nó
mệt mỏi dựa vào cái vali, chân tay rã rời, quần áo xộc xệch, cổ tích kết thúc
với một đống bánh trong miệng…
- Tutto bene? (Tất cả ổn chứ?)
Giọng nói đưa nó về thực tại.
Nuốt vội vã đống bánh, nó ngẩng lên, khẽ cười và gật gật đầu. Trong đầu trống
rỗng như chưa từng học bất cứ một chữ tiếng Ý nào dù nó đã có thể giao tiếp thoải
mái. Anh chàng đẹp trai quá thể với đôi mắt mang màu xanh của biển Địa Trung Hải,
mái tóc xoăn xoăn bay bay trong gió. Đêm Roma đẹp quá chừng!
- Posso? (Anh có thể…?) (Từ đây xin dùng Tiếng Việt trong các cuộc
đối thoại).
Anh thản nhiên ngồi xuống cạnh
nó. Nó không chắc có đúng là chàng trai ở Bangkok
không, khi mà dấu hiệu duy nhất mà nó nhớ là đôi mắt. Nhưng những điều kì diệu
chỉ xảy ra khi bạn nhấc chân lên và đi:
- Một cô gái sẽ không ra đường
với mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng đâu. Càng không ngồi trong đám đông
với khuôn mặt ướt nhép.
Nó cười mãn nguyện vì nhận ra
chính xác là chàng trai ở sân bay Bangkok.
- Anh đi theo em à?
- Trái Đất tròn hơn chúng ta
tưởng và mọi việc đều có thể xảy ra. Em đi du học à?
- Em chạy trốn.
Nuốt thêm một ngụm sữa và ngó
sang anh, đôi mắt xanh quay nhìn nó, không kinh ngạc, nhưng có sóng. Nó khẽ
cười, nhún vai:
- Mọi chuyện đều có thể xảy ra
mà. Nhất là với một đứa như em, mạnh mẽ, kiên cường và điên rồ.
Không hiểu sao nó lại nói thế với
một người lạ như anh, nhưng sự an toàn là điều đang bao trùm nó lúc này. Im
lặng bao trùm. Chợt nhớ ra, nó đưa anh địa chỉ khách sạn:
- Trời tối nhanh quá, chỉ cho em
con đường đi được không? Em muốn đến khách sạn này.
- Em sẽ đi bộ đến đó với cái vali
này ư?
Nó khẽ gật đầu để rồi tròn to mắt
khi anh chàng Địa Trung Hải cười ha hả:
- Không thể, em sẽ không muốn đón
bình minh ở cửa khách sạn đâu. Nó đã chuyển sang đầu kia của thành phố, đầu kia
của nơi chúng ta đang ngồi. Bây giờ thì trái đất chính xác có hình vuông đấy!
Vị thất vọng tràn lên trong cổ
họng, nó chùng hẳn xuống.
- Thôi nào, ý chí của em đâu? Anh
có ý kiến này, chúng ta đi kiếm chút gì đó cho ấm bụng đã nhé, em đói rồi mà.
Vừa nói anh vừa giằng lấy cái
vali của nó, trong khi nó thực tình không biết nên làm gì nữa. Nó sẽ ra sao với
một người không quen biết đang kéo xềnh xệch cả nó cả cái vali nặng trĩu trên đường,
một cái bụng đói, một cái đầu có quá nhiều suy nghĩ?… Nhưng rồi đêm Roma cũng chứng
kiến một anh chàng Châu Âu cao to ngồi ăn pizza với một cô bé Châu Á nhỏ bé với
đôi mắt long lanh như sao trời và miệng nói như một cái máy cả tiếng Anh lẫn
tiếng Italia... Đôi khi, thứ ta cần không phải là tình yêu mà là sự tin tưởng và một
chút liều lĩnh.
Đêm muộn, cái vali vẫn theo sau
anh, còn nó, theo sau cái vali và nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh xe nhỏ xíu
quay loạn xạ. Bỗng anh dừng lại:
- Đây rồi, đêm nay e sẽ ở đây, cô
bé Châu Á.
Nó ngẩng lên, một cái khách sạn
nhỏ nhưng sự ấm cúng cảm nhận được ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau một hồi giải
quyết một đống giấy tờ, vặn chặt cái khóa cửa, cuối cùng nó cũng được nhảy lên
cái giường ấm áp. “Anh ấy thật tốt” -
ý nghĩ đầu tiên và cuối cùng đến trong đầu nó, rồi nó nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ.
Sáng hôm sau, một cốc cappuccino
chờ sẵn nó với lời nhắn:
- Anh tin em sẽ thành công. Chúc
mọi thứ tốt đẹp, cô bé Châu Á có đôi mắt như ánh sao trời.
Nó thở dài, anh lại đi. Mọi
thứ chưa kịp bắt đầu, nhưng nó tin, đó không phải là kết thúc... Cốc
cappuccino không chỉ phảng phất buồn mà còn có thêm vị hi vọng, nó nợ anh thêm
một lời cảm ơn.
Quý ông áo choàng đen
Mọi thứ rồi cũng tốt đẹp. Palermo với những vườn
nho ngập nắng, bờ biển dài xanh ngắt, những bữa tiệc dưới ánh sao đêm nhộn nhịp
và tràn ngập tiếng cười nói. Nó ổn. Nửa năm trôi qua, hình ảnh ai đó cũng đã
trở thành quá khứ, lấp lánh trong tim nó như một ánh sao xa xăm, chứ không còn
nhức nhối như những ngày mới sang đây nữa. Tin anh cưới vợ đến cũng như một ánh
sao băng, vụt qua rồi lịm tắt, một người xứng đôi vừa lứa với anh, nhìn anh
cười hạnh phúc trong tấm ảnh cưới treo trịnh trọng làm avatar trên facebook. Nó
cười, tự nhiên trong tim hiện hai tiếng “hạnh phúc”. Nó hay anh? Hay không ai?
Công việc chạy bàn cho một quán
bar giúp nó trang trải cuộc sống. Chỉ có đi mới có được những trải nghiệm Nó đã
học được cách pha caffe, cách làm bánh, học được cách giấu những nỗi buồn để nở
nụ cười, dù có mệt mỏi đến đâu.
- Em sẽ tham gia chứ?
- Dạ? - Nó nhìn tấm vé của chị
chủ quán bar với sự ngạc nhiên tột độ.
- Carnival là thứ không bao giờ
được bỏ lỡ ở đất nước tươi đẹp này em ạ. Về Venice đi. Chị chỉ có thể cho em
được thế này thôi.
Nó ôm chầm lấy người phụ nữ tốt
bụng, hạnh phúc ngập tràn. Cuối cùng nó cũng có cơ hội tham dự Carnival. Palermo quá xa đất liền và nó không thể tự mình trang trải
cho chi phí về Venice.
Lênh đênh trên biển rồi lênh đênh
trong dòng người hóa trang ngập tràn màu sắc. Lênh đênh trong hạnh phúc ngập
tràn. Lễ hội hóa trang rộn ràng và nhộn nhịp đến khó tả. Nó tin vào những điều
kì diệu trong cuộc sống, tin vào đôi mắt của một quý ông vừa đi ngược chiều nó.
Một quý ông đích thực với tấm áo choàng dài đen tuyền, một khuôn mặt hóa trang
lạnh lùng, chỉ có đôi mắt là mang màu biển Địa Trung Hải. Xanh hơn bất cứ đôi
mắt nào trong lễ hội hôm nay.
Nó vội vã đuổi theo, chen qua
dòng người đông nghẹt thở. Và bắt kịp bóng áo choàng đen vừa bước vào quán cafe
bên đường để nghỉ chân. Tại sao không chứ, nó trình bày đến gãy lưỡi với ông
chủ quán bar thấp bé với cái bụng to trông như một diễn viên hài để được trực
tiếp pha một cốc cappuccino. Nó đánh cược tất cả sự may mắn của nó trong mấy
ngày hôm nay cho cốc cà phê này. Nếu anh ở dưới tấm mặt nạ kia-nó thắng và nhất
định sẽ không để mất anh lần nữa. Nếu không phải anh, coi như nó đã trả anh hai
lời cảm ơn. Nó khẽ mang cốc cappuccino đến bên bóng áo choàng đen, lòng ngập
tràn hi vọng…
Cappuccino hay em?
Nó lên tàu quay lại Palermo, vị thất vọng đắng
chát. Không phải anh. Nó khẽ nhìn những vệt sóng trắng xóa dưới chân tàu, lòng
nghẹn lại. Nó nhìn cốc cappuccino trước mặt, miệng đắng ngắt. Nó cũng chẳng để
ý đến người phục vụ nữa, cũng chẳng cảm ơn. Tự thấy mình ngốc nghếch. Hít một
hơi thật sâu, nó khẽ nhủ phải cố lên, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Dù sao được gặp
anh cũng là hạnh phúc và bây giờ, mọi chuyện chấm dứt thật sự. Nó nhấp một ngụm
cafe và… bỗng… trái tim như ngừng đập, mọi mạch máu như đông cứng lại: là vị
cappuccino ngày đầu tiên nó sang, nguyên vẹn. Anh! Anh đang ở gần đây!
Nó vùng dậy lao đi kiếm tìm. Khi
nhìn thấy anh đang đứng trên mạn tàu, nó biết tại sao nó nhầm ở Venice, đôi mắt anh khác những
vùng biển khác, đôi mắt anh có sóng.
- Em biết tại sao em không tìm
thấy anh ở Carnival không?
Ngạc nhiên đến tột độ, nó hỏi:
- Anh biết chuyện đó ư?
- Đúng. Vì anh chính là người đi
qua em lúc đó.
Nó nghẹn lại. Anh nhẹ nhàng vuốt
mái tóc của nó:
- Biết không cô bé, anh đã đi
theo em từ Bangkok
về Italia, đã theo em đến tận nơi em ngồi gặm bánh mỳ, tìm nhà trọ cho em.
Nhưng anh lại từ bỏ em. Và bây giờ, anh hiểu rằng, xa em là điều sai
lầm nhất của anh. Em không tìm thấy anh ở quán bar ấy, vì anh không
chọn cappuccino. Anh chọn em.
“Không, anh đã chọn cả hai đấy chứ”, nó nghĩ thầm. Nhìn sâu vào đôi
mắt dậy sóng của anh, nó cảm thấy mình vỡ òa trong hạnh phúc. Mọi thứ đơn giản
như thế đấy. Quý ông mặc áo choàng đen là thế nào, giờ không còn quan trọng
nữa, nó mỉm cười, mọi chuyện kết thúc, nhưng chính xác hơn là mới chỉ bắt đầu…
Nhận xét