Nước mắt cũng là một món quà
Minh và cô bạn thân "nam tính" Thảo Vi đang chơi với nhau rất thân và rất vui. Bỗng một ngày, Vi tuyên bố sẽ trở nên "nữ tính", vì cô bạn đang... iu.
Đêm qua Arsenal thắng Barcelona 2-1. Huy đến lớp
mặt mày bí xị trong khi Vi thì tươi rói cười trêu ngươi nó: “Thấy chưa, tao đã
bảo Arsenal của tao thắng mà. Mày thua rồi, tẹo nhớ khao kem đấy, ha ha.” Huy
nhìn điệu cười ngạo nghễ của con bạn trời đánh. Khao kem không phải vấn đề lớn
với nó vấn đề là Barca yêu quí của nó đang dẫn trước, tưởng như thắng đến nơi
rồi thì lại bị Arsenal vùng lên giội một gáo nước lạnh. Nhưng chưa kịp phân bua
thì Vi đã kịp an ủi nó:
- Nhưng mà tao chắc trận lượt về
tới Arsenal có nguy cơ thua rất cao, hic... Dù sao thì Barcelona của mày cũng mạnh thật, đừng có
buồn.
- Ừa, tao chẳng thèm buồn. Chiều
nay tao với mày đá PES để tao còn phục thù.
- He he, đá thì đá, tao sợ gì
mày…
***
Chuyện một đứa con gái với mái
tóc cắt ngắn lúc nào cũng bù xù, quần bụi thụng, áo sơ mi hoặc áo phông rộng
thùng thình và luôn đi giày thể thao; thích bóng đá, thích chơi game, thậm chí
còn siêu hơn cả một thằng con trai – là Huy khiến Thảo Vi – nếu không nhờ cái
tên nữ tính của nó thì hẳn mọi người đều nghĩ nó là một thằng nhóc đích thực. Huy
với Vi chơi với nhau từ hồi bé tí. Không giống như lũ con gái điệu đà thích
chơi đồ hàng, búp bê; Vi chỉ thích chơi bắn bi, chơi bổ quay với bọn con trai.
Trưa hè nắng có khi hai đứa trốn đi chụp ve rồi đá bóng ngoài đường. Lớn hơn
nữa, chắc là do sự khác biệt giữa con gái với con trai rõ ràng hơn, Vi không
chơi bóng với bọn thằng Huy nữa mà chuyển sang chơi game. Kì lạ là trò nào nó
cũng nhanh nhạy chẳng thua kém ai: Diablo, Half - life, Đế chế và giờ là Dota…Bởi
vậy mà trên lớp nó chẳng thân được với cô bạn nào hết, nó chỉ thích nói chuyện
với Huy về bóng đá, về game; tuyệt nhiên không bao giờ đụng tới váy áo hay các
anh đẹp trai Hàn Quốc hay í éo về mấy món ô mai, cóc dầm…
Huy cứ tưởng cho đến năm 30 tuổi
thì cô bạn của nó vẫn cứ nằm trong lốt của một thằng con trai như thế. Nhưng
rồi một hôm, Vi nhờ nó một chuyện vô cùng hệ trọng:
- Mày ơi, giúp tao với!
- Giúp cái giề? Tao thì giúp được
gì mày?
- Giúp tao… Nữ tính… Làm thế nào
để thật nữ tính hả mày?
- Á! Nữ tính á? Điên hả mày? Mày
có phải con gái đâu, nữ tính sao nổi? - Huy giãy nảy vì ý nghĩ ngu ngốc của con
bạn chí cốt.
- Nhưng...có người không thích.
- Ai?
- Minh.
- Thằng Minh nó không thích thì
liên quan gì đến mày?
- Nhưng mà tao... tao... thích
Minh...
Huy há hốc mồm vì điều mà Vi vừa
nói, lần đầu tiên nó thấy Vi ngượng ngùng, ấp úng như thế bởi con bạn lúc nào
cũng mạnh bạo lắm cơ mà. Con bạn của nó tưởng cứng rắn, tưởng chỉ coi bọn con
trai là lũ chiến hữu hợp cạ có chung sở thích mà cũng có ngày bị ngã gục bởi
một thằng khác hả? Nếu Vi nói thích một... cô bạn trong lớp còn có vẻ hợp lí
hơn, đằng này lại là thằng Minh – một thằng cao to, giỏi bóng rổ, bóng đá, game;
cũng đẹp trai sáng sủa nhưng Huy không ưa thằng này cho lắm vì nó hay dóc
chuyện và tỏ vẻ trước lũ con gái. Tự dưng Huy thấy khó chịu, nhưng chẳng biết
tại sao?
- Sao mày lại thích thằng Minh
hả? Chắc không phải mày thích nó đâu, mày phục nó chơi game giỏi thôi.
- Không! Thật mà. Tao thấy cứ thế
nào ấy. Lạ! Tao muốn làm con gái...
Huy cảm thấy tức muốn nổi sung nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nó chẳng có cớ
gì cả? Rồi nó khẽ gật đầu.
- Ừ thì làm con gái... Nhưng vẫn
phải chơi game với tao đấy!
***
Vi còn tệ hơn Huy trong công cuộc
cải cách vẻ nam tính của nó, trong khi con bé không biết nên bắt đầu từ đâu thì
Huy cũng đã kịp chỉ cho nó chỉnh đốn lại nhan sắc. Huy không đẹp trai ngời ngời
nhưng khá ưa nhìn vì nó biết cách kết hợp trang phục với nhau. Mỗi ngày nó
chỉnh cho Vi một chút để cả lớp không cảm thấy sốc đột ngột trước sự thay đổi
của Vi. Những ngày đầu tiên thì chỉ đơn giản là tỉa lại mái tóc bù xù, kẹp gọn
lên; dần dần chiếc áo sơ mi rộng thùng thình với màu tẻ nhạt thay bằng chiếc áo
bo hơn, có khi là một chiếc áo phông đơn giản nhưng lại có màu sắc tươi sáng;
rồi quần hộp thay bằng quần jean ống côn ôm sát chân hơn một chút; rồi giày thể
thao thay bằng giày bệt... Cứ thế, mỗi ngày Vi lại giống con gái hơn một chút.
Huy vẫn thích “thằng” Vi của nó trước đây hơn vì nó cảm thấy gần gũi hơn, có
thể bá vai bá cổ mà đánh nhau chứ không thấy thiếu thoải mái như khi đứng trước
“cô bạn” Vi của nó mặc dù Vi vẫn vậy, vẫn hay chơi game, cá cược bóng đá bằng
một chầu kem với nó. Nhưng nhiều khi Huy cũng phải phì cười trước vẻ lúng túng,
ngượng nghịu rất “đáng yêu” của Vi khi phải diện một thứ mới mà con bé chưa
từng đụng tới. Ôi! Hình như Huy cũng... thích Vi mất rồi!
***
- Mày ơi! Quên mất! Chiều nay tao
có hẹn rồi, không đá PES với mày được đâu. Để hôm khác vậy nhé! - Vi giội một
gáo nước vào sự háo hức của Huy hệt như cái kiểu Arsenal đã làm với
Barca của nó, haiz.
- Hẹn gì? Với ai?
Huy biết thừa là Vi có hẹn với
thằng Minh; từ ngày Vi “biến” thành con gái, thằng Minh suốt ngày bên cạnh Vi,
nói chuyện với Vi làm Huy thấy khó chịu.
- Tao rủ Minh đi xem phim.
- Nó không mời mày hả? Con trai
phải mời con gái trước chứ.
- Ơ! Ai mời chả được...Mày nhiễu
sự như là... con gái ấy!
***
Chiều tối mà quán net vẫn đông
nghẹt. Mỗi người một vẻ, người thì chat, người thì chơi game, người thì lên
mạng tìm kiếm thông tin. Huy chỉ bước vào quán nhưng không có ý định dota cùng
hội chiến hữu như mọi khi. Giờ này chắc rạp sắp chiếu phim rồi, chắc Vi đang
tíu tít với thằng Minh mua bắp rang bơ... Cứ nghĩ đến việc đó là Huy tức sôi
bụng, nó định vào mở máy lên rồi chơi một trò bắn nhau nào đó cho bõ tức. Bước
tới cái máy duy nhất còn trống, chưa kịp ngồi vào chỗ thì Huy thấy thằng Minh
đang ngồi lù lù cùng hội bạn game của nó ngay ở dãy đối diện. Trông mặt thằng
Minh cứ căng lên chăm chăm vào màn hình chứ chẳng có vẻ gì là nó đang có một
buổi hẹn xem phim cả. Huy thấy cơn tức bừng lên và chỉ muốn đấm cho thằng Minh
một quả. Lại gần chỗ thằng bạn, Huy vỗ vai nó:
- Ê! Tưởng mày đi xem phim với Vi
mà. Sao giờ lại ở đây hả?
Minh đang chơi hăng nhưng nó cũng
ngoái lại xem là ai đang phá dở cuộc chơi của nó, nó cười ranh mãnh.
- Bảo con bé đó đấu game với tao còn
được chứ xem phim gì với nó.
- Mày nói gì hả? - Huy quát mà
nắm đấm như chực sẵn. Mấy thằng bạn của nó bên cạnh cười nhăn nhở nói đế vào.
- Ha ha, là cái đứa “đàn ông” ấy
hả? Thằng Minh giỏi nhỉ? Làm nó ngoan ngoãn nghe lời mày, lại còn xem phim cơ
đấy.
Huy nhìn vẻ mặt tỉnh bơ vẫn dán
mắt vào màn hình cùng điệu cười khoái chí của Minh và biết rằng thằng Minh đã
bị con ma game nuốt chửng, nó chỉ coi Vi như một trò đùa. Không nói thêm gì
nữa, Huy bước thẳng ra quán. Xe lao nhanh vun vút...
***
Vi vẫn đứng trước cửa rạp chiếu phim mặc dù đã
muộn 10 phút, chốc chốc nó lại nhìn đồng hồ. Con bé mặc một chiếc áo pull dài
tay màu hồng, đeo một chiếc ruy băng nhỏ trên đầu, quần jean đơn giản cùng đôi
giày búp bê màu xanh biếc. Trông con bé thanh toát, nhẹ nhàng và dịu dàng hết
sức. Huy lao xe tới và thoáng thấy cô bạn, nó chun mặt xót xa và thầm trách
Minh: “Thằng tồi! Mày kiếm đâu được ai đáng yêu như Vi hả?”.
- Ơ! Huy! Sao mày...?
- Lên xe đi. Thằng kia nó không
tới đâu!
Huy trả lời cộc lốc ngắt cả lời của Vi, con bé như cũng hiểu rằng điều
nó chờ đợi là vô vọng và ngoan ngoãn ngồi sau xe Huy...
Con đường có vẻ dài hơn và khác
so với bình thường. Bình thường sẽ là hai thằng nhóc cưỡi trên hai con ngựa sắt
và trò chuyện bô lô ba la về những đội bóng chúng yêu thích, những cầu thủ
chúng quí mến... Nhưng hôm nay là hình ảnh một thằng bé đèo một con bé, chúng
lặng thinh và không nói với nhau một lời nào cả. Gió nhẹ nhàng vờn trên mái tóc cắt ngắn của con bé
như đang an ủi nó điều gì, thằng bé cứ chầm chậm đạp và nghĩ lung tung.
Huy nhớ tới hồi học mẫu giáo; có
lần nó bị vấp vào hòn đá, ngã rất đau và nó òa khóc. Vi tới đỡ nó dậy, tưởng
rằng cô bạn sẽ an ủi ai dè Vi mắng Huy một trận: “Đồ con trai mít ướt, có thế
mà cũng khóc. Con trai phải mạnh mẽ, không được khóc chứ!” Thế là từ đó Huy
không bao giờ khóc nữa và nó cũng chẳng bao giờ thấy Vi khóc bởi con bé mạnh mẽ
như một thằng con trai. Nhưng bây giờ - Huy biết, Vi là một đứa con gái mà dù
có đội lốt con trai đi nữa thì Vi vẫn là con gái – con gái dù mạnh mẽ đến đâu
nhưng cũng vẫn cứ là mềm yếu và cần được con trai che chở, an ủi. Bởi đó
là điều kì diệu mà cuộc sống đã tạo ra. Và Vi có quyền được khóc – không cần
phải che giấu nước mắt như một thằng con trai...
- Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi!
Dựa vào lưng tao này, tao cho mày mượn tạm đấy!
Huy phá vỡ không gian im lặng
giữa cả hai đứa. Vi bỗng cảm thấy ấm áp và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, nó không
ngờ cậu bạn Huy vốn còn có vẻ như yếu đuối hơn nó mà giờ lại cho nó một chỗ dựa
vững chắc đến thế! Nó gục đầu vào lưng Huy và khóc ngon lành – điều mà nó chưa
từng làm từ trước tới giờ bởi nó nghĩ khóc là kém cỏi, là hèn nhát nhưng hóa ra
không phải - nước mắt lại là một món quà thật tuyệt vời!...
Gió vẫn nhè nhẹ thổi và đùa nghịch
trên mái tóc con bé...
- Mày ơi! Giờ tao là con gái rồi. Mày với tao là một đôi nhé!
- Đồ ngốc! Mày có là con trai thì tao với mày vẫn cứ là một đôi!
Nhận xét