Mặt nạ hoàn hảo
Em cùng với chiếc mặt nạ hoàn hảo tự tạo cho mình và tình yêu, cũng giống như một đứa trẻ với đống đồ chơi của nó. Khi được cầm chúng thì hạnh phúc nhưng khi chán lại chẳng màng tới, thậm chí muốn những món đồ chơi mới...
Tặng Legna,
Em và muộn sầu giấu kín
Ngày Khánh rời xa
em, em những tưởng mình sẽ không thể đứng dậy mà bước tiếp. Cơn đau xé lòng xâm
chiếm lấy em hằng đêm như những vết dao cắt vào da thịt. Đau đớn đến nghẹn lời.
Chưa bao giờ em có thể nghĩ rằng Khánh có thể phản bội em một cách cay đắng như
vậy. Những lời yêu thương ngọt ngào ngày nào thoảng qua như cơn gió, chực mang
lạnh lẽo bủa vây lấy cuộc đời em. Bốn năm, không quá dài, nhưng cũng không hề
ngắn cho một mối tình đầy trong trẻo, với bao kỉ niệm đẹp như những giấc mơ. Em
đã ngập tràn trong tình yêu như thế, cho đến một ngày...
-
Hôm qua mày có gặp Khánh không? –
Thúy hỏi lúc ngồi đối diện em trong quán café.
-
Không, anh ấy bảo phải làm việc ở
công ty khuya mới về – Em mỉm cười trả lời, mỗi lần nói về Khánh, em đều hạnh
phúc như vậy.
-
Ờ, vậy hả? Ờ... Dạo này mày và
Khánh thế nào?
-
Vẫn ổn cả. Anh ấy có vẻ bận rộn
với dự án mới nên cả hai hạn chế gặp nhau hơn. Tao cũng đi thực tập suốt. Sao
mày hỏi vậy?
-
Không có gì. Hi vọng tao nhầm...
-
Ơ con này...
Em nhìn Thúy, cười
xòa mà không hề nhận ra giọng Thúy rất không bình thường. Em giận mình vì khi
đó tình yêu dành cho Khánh đã lấn át cả lí trí. Em yêu Khánh bằng một tình yêu
đầu đời đầy ngọt ngào và đam mê. Nếu khi ấy em tinh ý hơn thì đã nhìn ra những
băn khoăn trong câu chuyện của Thúy, đã không phải suy sụp tưởng chừng khó
gượng dậy, vào cái ngày chính mắt em nhìn thấy Khánh tay trong tay sánh đôi bên
Linh Hương, bạn cùng lớp với em, đang là thực tập viên ở công ty Khánh.
Em không nhớ khi ấy
làm thế nào mà em vẫn có thể đứng vững để bấm điện thoại gọi cho Khánh. Em hi
vọng người mà em nhìn thấy kia không nhấc máy. Em nhắm mắt, là em đang cầu
nguyện mình nhìn nhầm. Những tiếng tút tút dài khô khốc, cho đến khi người ấy,
người đang bước đi bên cạnh bạn em đằng kia, cho tay vào túi áo, lấy điện thoại.
Em đã sững lại. Trái tim em chết rồi...
-
Em à? Có chuyện gì không?
-
Anh đang ở đâu vậy?
-
Anh ở công ty. Anh hơi bận, tối
anh gọi lại nhé.
Khánh tắt máy, rồi
chạy nhanh lại phía Hương đang đứng đợi. Em đã ước em đang mơ. Em ước những gì
đang trải qua chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh dậy, em sẽ thấy Khánh đứng
trước mặt, giang rộng vòng tay đón em vào lòng. Nhưng tiếc thay, đây là sự
thật. Một sự thật đau đớn đến xót xa. Em đã khóc tưởng chừng cạn nước mắt. Em
vô tội mà. Em không biết mình đã làm gì sai. Là ai đã sai, khi tình yêu 4 năm
của em lại không bằng thời gian 6 tháng Khánh và Hương quen nhau, nhờ em? Tại
sao em không nhận ra ánh mắt của Khánh khi em vô tình nhắc đến Hương? Tại sao
em không thắc mắc khi Hương xin vào thực tập tại công ty Khánh? Là em sai?
Khánh? Hay Hương? Em đã tự hỏi mình như thế suốt những chuỗi ngày dài sau đó.
Không thể phủ nhận em bị đá một cách tàn nhẫn. Khánh nói lời chia tay em vào
một buổi chiều nắng nhẹ, và đi du học cùng Hương sau hai tháng chờ làm thủ tục.
Hương sẽ học tiếp MBA, còn Khánh làm trưởng phòng kinh doanh cho chi nhánh của
công ty ở Anh.
Thúy đến gặp em lúc
em đang nằm cuộn tròn trong đống chăn ở nhà vào sáng chủ nhật. Từ ngày Khánh ra
đi, em trở nên vô cảm và lạnh lùng, hững hờ với tất cả. Em mặc Thúy ngồi bên
mép giường, vẫn úp mặt vào tường, ánh mắt vô hồn, lạc lõng.
-
Vy! Dậy đi mày, dậy dạo phố với
tao, lâu rồi hai đứa mình không đi chơi cùng nhau.
-
.....
-
Xin mày đấy. Đừng vậy nữa mà! -
Giọng Thúy đã run lên như khóc.
-
....
-
Tao xin lỗi. Tao sai rồi. Đáng lẽ
tao phải nói cho mày sớm hơn. Lẽ ra tao không nên tự lừa dối bản thân như vậy.
Hôm ấy tao đã nhìn thấy Khánh đèo Linh Hương sau xe, còn cô ta thì vòng tay ôm
eo hắn. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Tao không nghĩ hắn tệ đến vậy, nhưng lại
không thể mở lời để nói với mày, vì mày....còn yêu hắn. Tao sợ mày suy sụp...
Nước mắt em bắt đầu
trào ra một cách không thể kiểm soát. Em ôm lấy Thúy và nấc lên nghẹn ngào. Em
như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa sa mạc nắng cháy và vô định, không bản đồ, không
lạc đà, không thức ăn, nước uống, trơ trọi với cát và gió. Cát làm bỏng đôi
chân mềm của em, gió thổi khô làn da em. Còn Khánh, làm chết trái tim em...
***
Em bắt đầu biến
thành một con người khác. Sau khi thực tập xong, em học đêm học ngày và thi đỗ
vào vị trí tư vấn tài chính cho một công ty nước ngoài. Công việc bận rộn đến
chính em cũng cảm thấy một ngày 24 tiếng là không thể đủ. Em sớm chứng tỏ mình
là một cô gái có năng lực, nhạy bén, biết cách thuyết phục và nói chuyện thu
hút khi liên tiếp ký được hợp đồng cho công ty. Em cũng nhanh chóng lọt vào tầm
ngắm của nhiều người đàn ông, họ muốn thể hiện mình trước em, chinh phục em. Và
em thầm cười mỉa với tất cả...
Em không còn là chính
mình khi chịu một vết thương lòng quá lớn. Tâm hồn em khi ấy còn quá non nớt,
em chưa chuẩn bị một chút gì để gánh chịu nỗi đau ấy. Trong em chỉ có tình yêu
và cuộc sống màu hồng với niềm hi vọng một tình yêu vĩnh cửu. Thế nhưng Khánh
lại tàn nhẫn rạch một vết dao lớn trong tim em, để nó cứ rỉ máu ngày qua ngày,
tháng qua tháng. Em hận Khánh. Và em không biết làm gì hơn. Em chỉ có một ý
nghĩ điên rồ, sẽ làm đau khổ tất cả những người đàn ông theo đuổi em.
Em có công việc ổn
định, có địa vị, có nhan sắc. Em sẵn sàng ban phát, vâng, em gọi đó là ban
phát, cho những “vệ tinh” của em một nụ cười khiến họ mất tập trung cả ngày
trời. Em sẵn sàng nháy mắt tinh nghịch khi vô tình bắt gặp một ánh mắt khác
đang nhìn em đắm đuối. Khi vui, em có thể chấp nhận một cuộc hẹn ngắn, khi công
việc thuận lợi, em không tiếc thời gian trả lời tin nhắn cho đối phương. Để rồi
sau đó lờ đi tất cả. Em gieo vào lòng họ những hi vọng, rồi cũng chính em dập
tắt đi cái hi vọng mong manh đó. Hôm nay em có thể cười với họ, nhưng ngày mai,
cũng chính em với khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc bước qua họ như hai
người xa lạ. Vậy đấy. Em thể hiện mình là một con người vô tâm, cũng như cái
biệt danh mà mọi người trong công ty đặt cho em: “Nữ hoàng băng giá”.
Em cùng với chiếc
mặt nạ hoàn hảo tự tạo cho mình và tình yêu, cũng giống như một đứa trẻ với
đống đồ chơi của nó. Khi chưa có thì khóc, đòi cho bằng được. Khi được cầm
chúng thì hạnh phúc nhưng khi chán lại chẳng màng tới thậm chí làm hư hỏng và
luôn muốn những món đồ chơi mới, khác lạ hơn.
Chỉ có khi màn đêm
buông xuống, ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, em mới trở lại là chính
mình. Lớp mặt nạ được bỏ ra, vẫn chính em thôi. Vẫn là con bé yếu đuối ngày nào,
vẫn đau với niềm đau bị phản bội, vẫn khóc cho tình đầu sao quá xót xa.
Những ngày có anh...
Anh là thạc sĩ vừa
du học ở Mỹ về, tiếp quản vị trí trưởng phòng tư vấn tài chính của công ty.
Đích thân Giám đốc đưa anh vào giới thiệu với cả phòng, trong đó có em. Em dám
chắc là trong căn phòng hôm đó, chỉ có duy nhất em không ngẩng lên nhìn anh lúc
anh giới thiệu bản thân. Với bản tính của một con bé hiếu thắng, em rất ghét
anh, bởi nếu không có anh, chức vụ trưởng phòng đó đã thuộc về em, vì hiện tại
em đang là phó phòng và rất có tương lai. Đùng một cái, anh từ đâu đến, làm xáo
trộn tất cả, lấy đi cái vị trí mà em nỗ lực phấn đấu bấy lâu nay.
Những ngày tiếp sau
đó, phải làm việc dưới quyền anh, em thường xuyên cáu gắt. Em không thể phủ
nhận rằng anh là người cực kì thông minh và có kinh nghiệm xử lý vấn đề hơn em.
Chính điều đó làm em không thể ưa nổi anh, mặc dù anh là một người đàn ông khá
hoàn hảo. Anh đẹp trai và luôn lịch lãm trong những bộ vest khi đến công ty,
anh vui vẻ, hòa nhã với mọi người, lúc làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, và có
một điều lạ, chỉ có em cáu gắt với anh mà chưa bao giờ có điều ngược lại...
Đành rằng anh không
cáu gắt với ai bao giờ, kể cả những lúc họ làm sai, anh cũng nhẹ nhàng chỉ bảo,
và dĩ nhiên, chẳng có nhân viên cấp dưới nào dám nặng lời với anh. Nhưng em thì
khác. Em sẵn sàng to tiếng khi anh làm không đúng với ý tưởng mà em đưa ra,
hùng hổ tranh cãi kịch liệt để bảo vệ quan điểm và bước ra khỏi phòng với cánh
cửa đóng sầm khi anh đưa ra những nguyên nhân quá đúng khiến ý tưởng của em
không được đưa vào áp dụng.
Này anh! Hình như
anh đến chỉ để phá hoại con đường công danh đang lên như diều gặp gió của em
thì phải.
***
Ngày làm việc cuối
tuần bao giờ cũng kết thúc muộn hơn những ngày khác bởi phải giải quyết xong
xuôi những công việc dồn lại trong tuần. Nhân viên cấp dưới của em, họ cố gắng
làm thật nhanh để về sớm hẹn hò với người yêu. Em mỉm cười khi thấy Hằng luống
cuống làm đổ đống tài liệu, lắc đầu ngao ngán khi Ngọc chạy loạn lên tìm cái
dập ghim. Trông lúc đó, họ thật đáng yêu, em nhìn thấy ở họ sự đáng yêu của
những người đang được tận hưởng vị yêu thương.
-
Hôm nay mọi người nghỉ sớm đi.
Công việc còn lại tôi sẽ làm hết.
Những cặp mắt ngơ
ngác quay lại nhìn em, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi thấy nụ cười
tươi trên môi em, họ vỡ òa lên, chạy đôn chạy đáo tìm túi xách và áo khoác ra
về, không quên cảm ơn em rối rít.
Chỉ còn lại mình em
trong phòng, em bắt đầu sắp xếp lại những việc đang bỏ dở. Cảm giác được giúp
đỡ người khác thật vui mà lâu rồi em không có được. Em vừa đứng chờ tập tài
liệu được in ra, vừa khe khẽ hát.
-
Vy hát hay thật đấy.
Em giật mình quay
ra. Là anh. Mải làm việc nên em không biết là anh tới. Chẳng biết anh đã đứng
đó từ bao giờ nữa. Em quay trở lại với khuôn mặt lạnh tanh thường ngày với anh:
-
Đâu, anh nghe nhầm rồi. Tôi không
biết hát.
Tất nhiên, anh
chẳng dại gì mà đấu khẩu với em. Vì ngoài chuyện công việc, thì còn lại anh
thua là cái chắc. Anh chỉ cười, rồi nhẹ nhàng:
-
Vy xong việc, mình đi ăn tối. Gần
9h rồi. Tôi cũng vừa xong. Tôi chờ ngoài cửa nhé. Cứ hát tiếp đi. Tôi không
nghe được nữa đâu.
Anh không chờ em
đồng ý mà bước nhanh ra phía cửa. Em còn chưa định hình được là mình phải làm
gì lúc đó. Quả thật, từ chối không xong, mà nhận lời cũng không ổn. Sau một
thoáng suy nghĩ, em quyết định mở cửa phòng, bước ra phía trước nơi anh đang
đứng đợi.
-
Cái gì luôn đi đến mà không bao
giờ đến nơi? – Em hỏi khi bước tới cạnh anh, tự nhủ nếu anh trả lời được câu
hỏi này, em sẽ đi cùng anh. Còn nếu không, anh cũng sẽ như bao người đàn ông
khác mà thôi.
-
Ngày mai – Anh không ngần ngại mà
trả lời một cách nhanh chóng.
Em dừng lại, nhìn
anh một thoáng rồi bật cười. Anh đưa em tới một nhà hàng Trung Quốc với không
gian yên tĩnh, có đèn lồng đỏ treo cao, tiếng nhạc du dương, trầm lắng xao động
lòng người và những cô gái mặc áo sườn xám duyên dáng. Bữa tối với anh thoải
mái hơn em tưởng. Anh nhẹ nhàng nhưng cũng hài hước với những câu pha trò ngộ
nghĩnh. Lâu lắm rồi em mới đi ăn với người ngoài, lại là người mà trước giờ không
hề có cảm tình. Em cười với anh, không phải là nụ cười kiểu ban phát như những
chàng trai khác, em nhận lời ăn tối với anh không phải là trò tiêu khiển ưa
thích thường ngày của em nữa.
Ấm trà ướp hoa nhài
được đưa ra, nóng hổi. Anh từ chối sự phục vụ của cô nhân viên mà tự mình rót
trà cho em, trong khi em lơ đãng nhìn những dòng xe mỗi lúc một thưa dần ngoài
đường. Áp bàn tay lạnh vào chén trà nóng hổi, em giật mình với câu hỏi của anh:
-
“Nữ hoàng băng giá” à? Sao người ta có thể lấy
biệt danh đó đặt cho em nhỉ?
-
Không giống sao?
-
Hoàn toàn không. Em không phải nữ
hoàng, băng giá lại càng không.
Em ngạc nhiên với
câu phát biểu chắc nịch của anh, cố vặn vẹo:
-
Đồng ý em không phải nữ hoàng. Còn
băng giá, anh đưa ra nguyên nhân đi.
-
Tất nhiên. Chỉ là em đang tự đóng
băng mình thôi.
Em tránh ánh mắt
của anh, chợt bối rối. Chẳng nhẽ em bị phát hiện rồi sao? Nhưng tại sao không
phải ai khác mà lại là anh? Em chợt trở về với chính mình, ngoan ngoãn ngồi im
như một chú mèo bị chủ mắng. Anh mỉm cười, đứng dậy bước tới bên cạnh, cúi
xuống nói nhỏ vào tai em:
-
Mặt nạ của em xấu lắm, cô bé ạ.
Gạt đi quá khứ
Những ngày sau đó
em luôn đứng tần ngần giữa hai dòng suy nghĩ. Em, nửa muốn trở lại là Tường Vy
của hai năm về trước với sự lạc quan và niềm tin vào cuộc sống, nửa lại muốn
giữ nguyên là một cô phó phòng lạnh lùng và hay cáu gắt như hiện tại. Anh vẫn
hàng ngày chờ em trước cửa để được bước đi bên cạnh em, cho dù chỉ một đoạn từ
văn phòng xuống chỗ để xe. Em vẫn lặng yên không nói gì. Trong em đã có sự thay
đổi, em bắt đầu sợ. Em không cười với những đối tượng công khai theo đuổi mình
như trước, không nháy mắt hay nhận hẹn nữa. Em bắt đầu cảm thấy hối hận về
những việc mà mình làm trước đây. Em không nghĩ là mình lại tàn nhẫn như vậy.
Dựng lên rồi đạp đổ, chỉ làm theo những gì em thích, chỉ để thỏa mãn và xoa dịu
phần nào nỗi đau bị phản bội. Nhưng rồi em nhận ra, em chẳng được gì sau những
lần vô tâm dẫm đạp lên tình cảm của người khác như vậy. Hình như em đau gấp vạn
lần. Em muốn rũ bỏ tất cả.
Càng gần anh, em
bắt đầu cảm nhận được một thứ tình cảm khác lạ đang được nhen nhóm trong lòng. Em
không ghét anh, cũng không xem anh như vật cản con đường công danh của em nữa.
Càng gần anh, chỉ một chút thôi, em cũng nhận ra được hơi ấm từ nụ cười, ánh
mắt của anh. Hơi ấm đó đang dần làm tan chảy băng giá nơi em. Càng từ chối
những cử chỉ quan tâm từ anh, em lại thấy mình khát khao được yêu thương. Em
nhận ra, lâu lắm rồi, em không nhận được một cái ôm thật chặt nào. Lâu lắm rồi,
em không được yêu thương.
Em quyết định xin
nghỉ phép một tuần. Hai năm nay em chưa có đợt nghỉ dài ngày nào. Em cứ mải mê
làm việc, mải mê trả thù, đến khi mệt nhoài lúc nào không hay biết.
Anh nhận tờ đơn
nghỉ phép của em với vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt anh nhìn em, dịu dàng và ấm áp
nhưng em lại không dám đứng lâu trước anh, vì em sợ ánh mắt đó lại lật tẩy
chiếc mặt nạ vô hình em vẫn đeo hàng ngày. Em quay đi để lại trong anh những
băn khoăn, những câu hỏi lớn mà em không biết rằng, chỉ có em mới giải đáp
được.
23h30’
Tin nhắn từ anh:“Em xuống nhà một lát được không?”
Bất ngờ và sửng sốt,
em chạy ra ban công ngó xuống. Đúng là anh. Trong em trào lên một thứ cảm xúc
lẫn lộn, nhưng em có thể nhận ra được, em hạnh phúc khi thấy anh...
-
Em định sẽ đi đâu trong 7 ngày
tới?
-
Đà Nẵng. Em nghe nói biển ở đó đẹp
và trong lành nữa. Mai em sẽ xuất phát.
-
Em nhớ đi ngủ sớm, đừng thức khuya
như thường ngày nữa. Quên hết công việc và đi chơi thật vui vẻ nhé.
Em hơi ngạc nhiên
khi anh tới đây chỉ để nói câu đó. Em bật cười, cảm ơn anh rồi quay gót đi vào
nhà. Bỗng, anh níu tay em lại. Bàn tay anh nắm chặt tay em. Chặt, và ấm lắm...
-
Em có thể cứ mãi thế này không? Là
một Tường Vy như lúc này và không có chiếc mặt nạ nào...
Em sững lại. Em
không dám quay lại nhìn vào anh. Đúng là em đã rất mệt mỏi khi ngày nào cũng
phải đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng đó. Em muốn trở lại là chính mình, nhưng em quá
yếu đuối. Ngay lúc này cũng vậy. Em chỉ im lặng. Anh bước tới trước mặt, đặt
hai tay lên vai em:
-
Vy, những gì của quá khứ, hãy để
nó ngủ yên đi, được không em? Đừng bận lòng hay đau khổ vì nó nữa.
-
....
-
Nếu một ngày nào đó, em cảm thấy
mệt mỏi và không thể tiếp tục đeo chiếc mặt nạ đó nữa, hãy tìm anh. Anh sẽ gỡ
nó cho em. Nó nặng nề lắm, phải không em?
-
Ngay lúc này, anh có thể....ôm em
một chút, được không?
Anh nhẹ nhàng ôm
lấy em. Bờ vai em run lên. Em khóc. Em khóc cho quá khứ. Em khóc cho hai năm
sống không thật với chính mình. Em khóc vì anh. Vì tình yêu của anh, nó ấm quá,
nó làm tan chảy băng giá trong em.
Anh à, em đã hiểu
rồi! Yêu thương và được yêu thương. Cuối cùng em cũng nhận ra con người sống là
để được nhận được tình yêu thương. Quá khứ của em, em sẽ để nó ngủ yên. Hãy
cùng em bắt đầu một cuộc sống mới, có em, có anh, có tình yêu của chúng ta, anh
nhé!
Nhận xét