Cao thủ Sudoku

Chẳng biết từ bao giờ, tôi và Thư là "đối thủ" ngầm của nhau. Và rồi, Thư được chọn đi thi lấy học bổng, và đã được đi du học...

Chán quá! "Singapore... Singapore..." Hừ! Tôi rũ đầu và rít lên khe khẽ vì sợ cô giáo nghe thấy. Những bài giảng trở lên vô nghĩa khi tôi không thể kiềm chế dòng chữ "Singapore..." chạy thành hàng trong đầu. Tôi cứ phải mơ tưởng đến vòi phun nước hình đầu sư tử, những con đường xanh rợp bóng cây và sạch nhất quả đất... Từ khi nghe tin Thư được học bổng du học sang Singapore, lúc nào tôi cũng thấy đầu mình oang oang như thế; rồi cảm xúc thì lẫn lộn: vừa vui, vừa buồn, vừa không thoải mái, vừa bực mình, vừa giận. Giận vì những cảm xúc lẫn lộn ấy không xuất phát từ tình bạn mà lại xuất phát từ sự ganh tị và ích kỉ. Thư quen tôi từ hồi cấp 2 khi cùng học đội tuyển tỉnh, bấy giờ 2 chúng tôi trội nhất chỗ đấy và sau mỗi bài test; cũng chính chúng tôi hay soi mói, ganh điểm với nhau nhất. Rồi lên cấp 3, chẳng ngờ chúng tôi lại giáp mặt ở lớp chọn của trường; như có sợi dây vô hình ngăn cản, tôi và Thư dường như có một khoảng cách nào đó, những câu chuyện tẻ nhạt của chúng tôi cũng chỉ mang tính xã giao và chẳng biết từ bao giờ, 2 đứa lại trở thành "đối thủ'' của nhau... Cuối lớp 10, Thư đạt điểm trung bình cao chót vót và được chọn đi dự thi lấy học bổng, tôi đã thật tồi tệ khi từng mong Thư không đậu nhưng cuối cùng cô bạn cũng sắp fly away. Khi nghe được tin ấy, mặt tôi méo xệch và mặc dù cười rất tươi, tỏ vẻ vui mừng cho cô bạn nhưng trong lòng tôi thì hoàn toàn trái ngược...
***
  - Kìa ! Hàng ngang thứ ba có hai số 7 rồi.
   Minh đứng sau và chĩa mũi vào ô sudoku của tôi từ bao giờ. Thằng bạn thân nhất lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ và tự nhiên như thế trong phòng của cô bạn thân nhất của nó - chính là tôi đây. Nhìn lại những ô số dang dở, tôi quơ tay vớ cục tẩy, miết trên con số 7 tội lỗi và nhăn mặt trong khi Minh cũng vớ được cái ghế và ngồi cạnh tôi
-          Mày làm sao thế hả?
-          Sao là sao? Tao chẳng làm sao cả!
-          Nếu không, sao mày lại điền vào ô sudoku một cách bất cẩn, thiếu chắc chắn thế hả? Mày chưa bao giờ như thế cả.
-          Sudoku?
  Tôi giơ mẩu giấy với những hình vuông ngang dọc trước mặt.
-          Tại sao nhỉ? Nó chỉ là ô số vô tri, điền bừa có sao đâu?
-          Vì Thư à? Vì vụ Thư chuẩn bị đi Sing?
 Tôi giật nảy mình khi Minh nhắc đến Thư,và ngẫm lại thì câu hỏi của nó chẳng có tí tẹo logic gì với với câu trả lời phần trên của tôi cả.
-          Sao mày lại hỏi thế?
-          Vì... tao nghĩ là mày giống tao.
 Nói rồi Minh thủ thỉ bên tai tôi như sợ có ai nghe thấy dù chỉ có 2 chúng tôi trong phòng.Cậu bạn cũng chẳng thoải mái gì trước chuyến đi của Thư, phần vì sự đời trớ trêu khi Thần Tình lại điểm danh đúng 2 đứa nó, phần vì Minh thấy xấu hổ và ngại làm sao khi cô bạn nhỏ đầy bản lĩnh còn nó là con trai, sức dài vai rộng mà chỉ biết luẩn quẩn với mấy môn tự nhiên và những ô sudoku...
  - Mày chẳng giống tao tẹo nào!
  Tôi thốt lên và cảm thấy buồn thêm một chút.
-          Mày sẽ chẳng hiểu được đâu! Thôi, về đi, tao mệt lắm.
-          Ơ!...
-          Về đi, tao ngủ đây này.
  Chưa kịp nói thêm câu gì, Minh đành bước ra ngoài. Tự nhiên nó dừng lại như quên cái gì, ngoái đầu dặn tôi:
   - Dù tao không giống mày nhưng chắc chắn tao hiểu mày nghĩ gì... Nhưng lần sau mày buồn và giận thì... đừng trút lên những ô số... Chúng rất đẹp và cũng có tâm hồn đấy!
Bài học đầu tiên: Có những thứ thứ tưởng chừng như vô tri nhưng đừng vì thế mà bắt chúng gánh chịu những cảm xúc u ám của bạn. Chúng không đáng bị như thế...
***
  Offline message của Minh:
  Sudokool : Ghé blog của Thư đi, mày sẽ hiểu và học được nhiều từ Thư đấy.
  Sudokool : Chuẩn bị có party mừng Thư. Hãy chúc cậu ấy bằng cả "quả tim" của mày nhe. (Hix...Thằng bạn yêu quí chỉ được mấp mé trên ngưỡng 6,5 văn một xíu thôi).
  Tò mò một chút, tôi nhấn theo đường link Minh gửi tới blog của Thư. Ấn tượng với theme màu hồng khác hẳn với khuôn mặt lạnh băng, sắc sảo của cô bạn khi ở trên lớp. Tôi đọc những dòng entry mới nhất và cảm giác như một Thư khác, một Thư mơ mộng, yêu đời và gần gũi chứ không khinh khỉnh và lúc nào cũng chỉ biết học tập, ganh đua và chiến thắng như tôi nghĩ. Tại sao tôi lại coi Thư là đối thủ nhỉ? Tại sao phải chán nản trước chuyến đi của cô bạn? Chẳng có cớ gì mà tôi không gửi tới Thư những lời chúc chân thành từ trái tim mình cả! Vội vàng viết một comment dài dằng dặc, tôi muốn xoá đi sự ích kỉ trong mình và trở thành bạn tốt của Thư.
Bài học thứ hai: Tâm hồn của một người không thể đánh giá qua bên ngoài, hãy cố gắng để hiểu được những người xung quanh nhiều hơn...
  Thời gian trôi nhanh quá, Thư cũng đi được 4 tháng rồi. Chúng tôi vẫn hay chat với nhau và lôi ra đủ thứ chuyện hay ho từ hai đất nước. Mùa xuân cũng đã đến, học kì một cũng đã qua và kết quả học tập của tôi cũng khá ổn. Dù sao tôi vẫn mong có dịp được thử sức với những cuộc thi giành học bổng nhưng hình như cơ hội không đến với tôi. Sang năm 11, không còn chương trình học bổng đó nữa... Thật tiếc làm sao!
  - Này ! Coi đi.
  Minh vẫn vào phòng tôi tự nhiên như thường lệ. Nó ném phịch một xấp giấy lên mặt bàn. Tôi nâng lên và ngó trân trân, tạm dừng những ô số.
- Cái gì thế này?
- Cứ xem đi thì biết.
- Mẫu đăng kí tham dự giành học bổng Australia? Gì nữa đây: Chi tiết cuộc thi tiếng hát học trò năm 2008; tuyển cộng tác viên báo... Những cái gì đây mày? Sao lại đưa cho tao mấy thứ này?
  Tôi vừa làm điệu bộ để thằng bạn thấy rõ sự khó hiểu của mình, vừa ném lại cho nó xấp giấy vẫn âm ấm, hây hẩy mùi mực in mới.
- Tất cả là cho mày đấy. Mày đăng kí mà tham gia. - Minh vừa nói vừa chúi đầu vào ô sudoku của tôi lúc nãy như không có chuyện gì.
- Tại sao tao lại phải tham gia nhở? - Tôi hỏi lại, hơi ngạc nhiên một chút.
- Mày chẳng suốt ngày rên rỉ với tao rằng mày sẽ không làm gì nên việc ở cái đất nước nhỏ bé này? Mày vẫn mong có cơ hội giành học bổng ra nước ngoài như Thư còn gì...? Bây giờ thì tao tìm cho mày rồi đấy... Gắng mà tham gia, chỉ sợ mày không đủ sức thôi chứ tao tin ở đâu mày cũng làm được một cái gì đó to tát... Thật đấy!
Bài học thứ ba : Cơ hội không tự dưng từ trên trời rơi xuống. Chính bạn là người tạo ra cơ hội cho mình.
 ***
Cuối cùng thì xấp giấy Minh đưa cho tôi cũng... nằm trong góc bàn. Tôi đã chẳng tham gia bất cứ cuộc thi "làm toả sáng bản thân" nào trong đó, vì giờ đây tôi đã đủ bận lắm rồi. Tôi còn phải đi học thêm và làm công việc part time ưa thích, thỉnh thoảng còn phải cùng Minh giải những ô sudoku hoàng đế hóc búa. Tôi biết mình đã có thể hài lòng với những gì mình đang có. Chẳng cần những học bổng ra nước ngoài, chẳng cần phải cố làm những điều lớn lao để mọi người biết đến, tôi vẫn thấy vui vẻ và hạnh phúc đấy thôi. Tôi chợt thấy cuộc đời mình giống như một ô sudoku chưa có lời giải, và Minh chính là người góp phần làm cho ô số ấy hoàn thiện hơn, đẹp đẽ hơn bằng những bài học cuộc sống mà cậu ấy đã "vô tình" dạy cho tôi...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Muốn

Chuyện lạ như thật?