Viết cho Em, Lê Đình Lượng
FB Phạm Minh Hoàng T ôi gặp Lượng lần đầu tiên vào một buổi trưa hè của năm 2015. Sau một quãng đường dài từ Yên Thành đến thành phố Vinh, tôi ngồi đợi Lượng ở quán nước. Tích tụ kinh nghiệm “trốn tìm” với an ninh, tôi đã quá quen với những lần gặp gỡ anh em đấu tranh suốt 3 miền đất nước. Thường thì ở những lần gặp gỡ ấy, tôi đóng vai “chim mồi”, nghĩa là người đến điểm hẹn, còn bạn bè địa phương thì cho dù đã có mặt trước từ rất sớm nhưng anh em đi rảo chung quanh xem có “cái đuôi” nào đi theo chim mồi hay không. Lần gặp gỡ này cũng vậy, ngồi uống nước mà tôi có cảm tưởng nong nóng sau gáy. Xem phim trinh thám họ nói rằng lúc ấy đang có những cặp mắt đang ngầm theo dõi mình. Tôi mong sao cho đó là cặp mắt của Lượng chứ không phải của an ninh, vì nếu là họ thì hai giả thuyết sẽ xảy ra: nhẹ thì họ lôi ra ga tống về Sàigòn, còn nặng hơn thì có thể bị giữ vài tiếng để thẩm vấn. May quá, gáy tôi nóng lên vì cặp mắt của Lượng. Em tới sát bên tôi mới biết: – Sao l