Bài đăng

Cựu tù nhân chính trị Nguyễn Văn Túc nói về thái độ côn đồ của CA đối với các nhà dân chủ Ngô Duy Quyền và Lê Hùng. (phần 2)

Hình ảnh
Thực Hiện   Bureau CTM Media - Âu Châu  - 20/03/2013 Ngay trong những lúc ngặt nghèo nhất giửa cái sống cái chết trong nhà tù cộng sản, tôi còn chả khuất phục họ. Về đây có vợ có con, có anh em , có cộng đồng, có bạn bè, có thông tin liên lạc, thì việc gì tôi phải chấp hành cái bản án (quản chế) khốn nạn đó. Còn cái án phí thì tôi không nộp, bởi vì tôi nghĩ là mình không có tội. Mình nộp án phí đồng nghĩa là việc mình gián tiếp nhận tội. Cái Án phí để thì càng tốt vì nó là bằng chứng chứng minh cái chế độ này nó vi phạm nhân quyền. Chantroimoimedia.com

Không còn Đảng nhưng vẫn còn mình (phần 1)

Hình ảnh
Thực Hiện   Bureau CTM Media - Âu Châu  - 20/03/2013 Nghe mấy ông lãnh đạo phát biểu vừa rồi thì thấy tình thế của Đảng thật là mong manh quá. Giống như đồng hồ đếm ngược rồi vậy. Bác Trọng thì nhắc đi nhắc lại các cựu chiến binh phải ra sức bảo vệ thành quả cách mạng, bảo vệ Đảng và chế độ. Ngài Thủ tướng thì kêu gào các chú công an phải mau chóng tham mưu cho Đảng và Nhà nước biện pháp chống chiến tranh thông tin, chiến tranh tâm lý và sự hình thành lực lượng đối lập. Ngài phát biểu rất rõ là  “một mình ngành công an không thể đảm bảo nhiệm vụ này” . Đó là thừa nhận chính phủ của ngài đã bắt đầu bất lực. Còn  Chủ tịch nước thì mong muốn trong tuyệt vọng :  “mãi mãi là sao sáng dẫn đường” . Nhưng đó chỉ là bề nổi. Bên trong lòng dân và các đảng viên còn xáo động hơn nhiều. Những đợt sóng ngầm này đang trổi dậy và sắp tạo ra sóng thần. Đảng đang phải cho rất nhiều thuyết trình viên có nhãn mác bằng cấp học vị như cái lão Trần Đăng Thanh đi rao giảng trấn an và níu kéo lòn

Nông dân trắng tay vì trồng ớt giống Trung Quốc

Hình ảnh
Thực Hiện   Bureau CTM Media - Âu Châu  - 20/03/2013 Trung Quốc ngang nhiên đưa tàu khảo sát ngư nghiệp xâm phạm Trường Sa Ngày 18/3, Tân Hoa Xã đưa tin chiếc tàu khảo sát ngư nghiệp – thăm dò nguồn cá mang tên Nam Phong, có trọng tải 1.500 tấn do Trung Quốc tự thiết kế, chế tạo và được cho là “lớn nhất châu Á” thuộc dạng này, đã xâm nhập vùng biển Trường Sa của Việt Nam để triển khai cái mà Bắc Kinh gọi là kế hoạch đánh giá và nghiên cứu tài nguyên ngư nghiệp ở khu vực. Tàu Nam Phong được lắp đặt nhiều trang thiết bị hiện đại như hệ thống định vị dưới nước, có thể lặn sâu tới 1.500 mét để thăm dò đáy biển và thông tin chi tiết về đàn cá như số lượng, chủng loại, kích cỡ, giá trị kinh tế. Trước đó, theo thông báo của Cục Ngư nghiệp Nam Hải thuộc Bộ Nông Nghiệp Trung Quốc ngày 10.3, tổng cộng 21 tàu ngư chính cỡ vừa và lớn của Trung Quốc cùng hơn 3.000 nhân viên đã ồ ạt tràn xuống Biển Đông và xâm phạm vào các vùng lãnh hải thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Anh nhớ em rất nhiều...

Hình ảnh
Anh luôn dành cho em một tình yêu chân thành nhất, chúc em hạnh phúc. Thời gian đi qua để lại cho con người ta muôn điều hối tiếc, có lẽ hối tiếc nhất cuộc đời này của anh là không được bên em. Giờ em đã ở nơi phương xa còn anh lẻ loi nơi này, để rồi trong từng giấc mơ hay những lúc làm gì anh luôn nghĩ tới hình bóng em - hình bóng người con gái mà anh mãi yêu. Đối với anh giờ học hành, sự nghiệp, đã ổn định nhưng trong sâu thẳm trái tim này anh thấy vô cùng trống vắng em ạ, anh không thế nào sống được như ngày xưa được, miệng anh luôn vui cười hòa đồng với bao người xã hội, trong công việc anh luôn cởi mở và chiếm được cảm tình từ nhiều người, nhưng mỗi khi thấy bạn bè, đồng nghiệp tay trong tay đi với người mà họ yêu thương anh thấy chạnh lòng vô cùng. Anh luôn tự dằn vặt trái tim mình sao mình quá ngốc nghếch vậy, lúc ấy sao mình không trưởng thành và kìm nén trong suy nghĩ một chút thì có sao đâu, để rồi giờ anh đã trưởng thành thì em đã mãi xa anh rồi. Anh nhớ

Nụ cười của gió...

Hình ảnh
Những ngày hôm ấy… Lặng lẽ bên anh. Lặng lẽ nhìn anh như thế. Nụ cười giòn tan bên đám bạn thân. Rạng rỡ trong bình minh đầy nắng. Nhẹ nhàng và ấm áp những buổi chiều tà. Mơ màng khi thoáng bước vào miền kí ức xa xăm… Em chọn cách yêu thương của riêng mình. Dĩ nhiên, chỉ mình em hiểu. Ảnh: internet Ngày hôm qua… Lang thang bên anh dọc những con phố lặng của Sài Gòn. Anh lặng im. Em im lặng. Gió nhẹ nhàng vờn tóc em tung xõa. Từng hạt nắng rơi trên vai áo, vô tận cho đến khi hóa thành những giọt sương đêm… Và hôm nay… Em chọn cách yêu thương của riêng mình. Dĩ nhiên, chỉ mình em hiểu. Đã có lúc, em vùi mình vào những yêu thương mơ hồ. Buông trái tim tự do bước theo một nụ cười vu vơ của gió. Để rồi chênh vênh giữa hai miền thương nhớ: Hoặc ru ngủ những lạc lõng, vô tâm và hoài nghi, để lý trí ngủ yên trong những chơi vơi, mộng mị. Hoặc kết thúc, sắp xếp gọn ghẽ những mảnh vụn vỡ của kí ức, của quá khứ một thời nông nổi. Em không đủ tự tin để níu kéo một nụ c

Hương bưởi

Hình ảnh
Bước chân qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây si cổ thụ sừng sững mà thân thuộc hàng trăm năm tuổi, ùa vào tâm trí là hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn đến độ bất giác giật mình. Bao lâu rồi không về với quê hương? Hoa bưởi, loài hoa của một thời thơ ấu chân trần chạy trên thảm cỏ mướt xanh. Ảnh: internet Hoa bưởi, loài hoa của một thời thơ ấu chân trần chạy trên thảm cỏ mướt xanh, miệng cười hồn nhiên và vòng tay mở rộng đón gió như muốn ôm trọn cả đất trời. Đó là loài hoa mà mỗi khi vô tình lật giở ký ức, cứ thấy rưng rưng nhung nhớ. Vòng đời của một nhành hoa bưởi ngắn ngủi lắm, chỉ e ấp, chúm chím rồi rộ lên trong khoảng 3,4 tuần và sau đó đua nhau đậu trái. Thành ra, cứ Tết ra là lại thấy nội hỏi chuyện cây bưởi đã bắt đầu ra hoa chưa. Mắt nội đã mờ, khứu giác cũng không còn thính nhạy như trước nên phải nhờ đến mấy đứa chúng tôi thăm hoa hộ. Để một buổi sáng bừng tỉnh giấc, chạy ào ra vườn, mải miết tìm kiếm để rồi reo to như Colombo phát hiện

Yêu và quên lãng

Hình ảnh
Ngày ấy em cũng không ngờ rằng phía sau yêu thương lại là điều mang tên quên lãng. Trước đây cứ nghĩ rằng ngược lại với yêu là ghét, đâu thể ngờ rằng thực ra còn có điều đáng sợ hơn cả ghét, đó là sự lãng quên. Ngược lại với yêu thương là lãng quên, là sự phủ định một cách sạch trơn tất cả những gì trong quá khứ người ta đã từng coi là rất quan trọng. Lúc yêu người ta say mê bao nhiêu, lúc được yêu người ta vui sướng, hạnh phúc bao nhiêu thì sau khi bị lãng quên người ta lại hẫng hụt, đau buồn hơn gấp bội. Trong cuộc đời này chẳng ai biết trước được chữ ngờ, bởi vậy nên ngày ấy em cũng không nghĩ được rằng phía sau yêu thương kia lại là cái điều mang tên quên lãng. Có cần thiết phải chối bỏ quá khứ một cách phũ phàng như thế không anh? Ảnh: internet Giá như ai cũng giống em, giá như ai cũng coi quá khứ là quan trọng và kỷ niệm kia là thứ không dễ dàng vứt bỏ thì tốt biết mấy, vậy thì có lẽ trên đời này sẽ chẳng có ai phải khóc vì bị ai bội bạc, cũng chẳng người nào