Tôi trắng trẻo, xinh xắn và sáng dạ. Chị vừa đen, vừa thô, vừa chậm hiểu. Ở trường, ai cũng ngạc nhiên khi biết chúng tôi là hai chị em ruột. Cứ mỗi lần chuyển trường mới thì sự ngạc nhiên này được lặp lại cho tới khi mọi người quen mắt quen tai mới thôi. Ban đầu, tôi cảm thấy mắc cỡ vì phải nghe những lời chê bai lực học của chị, sau thì tôi thấy tự hào vì mình nổi trội hơn. Chị như cái nền cho tôi được tỏa sáng. Chị như cái nền cho tôi được tỏa sáng. Ảnh: internet Khách tới chơi nhà, chị bưng khay nước ra rồi lùi vào trong, còn tôi thì được ba mẹ giữ lại để giới thiệu với khách về thành tích học giỏi, hát hay, vẽ đẹp… Lúc này đây, trong nỗi nhớ và viết những dòng này, tôi tự hỏi, từ khi đó, chị đã biết khóc thầm chưa? Tôi đậu đại học , trở thành niềm vinh dự của ba mẹ. Chị rớt, lặng lẽ lùi dần tận phía sau bếp. Rồi chị thành người nội trợ trong gia đình từ lúc nào. Mẹ đi công tác xa, ba và tôi đi làm, đi học về luôn được dọn sẵn cơm ngon canh ngọt. Tôi cưới.