Biết tìm anh nơi đâu giữa biển người bao la, một kẻ chạy trốn? Sài Gòn nắng. Nhưng bất chợt đổ mưa. Sài Gòn vẫn thường như thế… Em đứng nép mình bên khung cửa sổ phòng làm việc, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi có những màn mưa trắng xóa. Tưởng như đầu óc mình đang trống rỗng. Mà vô tình, cơn mưa chiều nặng hạt lại đưa em tìm về với miền ký ức xưa cũ, cách đây đã ba mùa mưa... Tìm anh trong ký ức, tới phương trời mơ ước và đầy hoài bão của anh. Ảnh: internet Mưa buồn lắm! Có lẽ chẳng ai thích mưa đâu. Và anh cũng thế. Nhưng em lại thích mưa, thích lang thang cùng anh dưới mưa, khoác vào tay anh đôi bàn tay bé nhỏ của mình, cùng anh thả hồn vào cái màu mưa trong trẻo ấy. Em thích tung tăng chạy nhảy để bắt bong bóng mưa, tặng cho anh. “ Nhưng bong bóng mưa dễ vỡ, mỏng manh tựa như tâm hồn và tình yêu non trẻ của em vậy. Đuổi bắt nó mà làm gì, sẽ làm em thêm chới với, thất vọng mà thôi, Nhóc ạ!”. Em thơ ngây không hiểu, nhưng khắc khoải mãi trong lòng. Thoáng chút