Một Thoáng Yêu Thương
Có một tháng Mười vừa bước vội qua mùa Thu cuối… Anh im lặng đi khe khẽ như những toa tàu trong màn đêm dài vô tận. Tàu anh đi qua hoàng hôn không nhìn ngắm phía chân trời rực đỏ, tàu anh đi qua ánh bình minh chẳng đợi chờ một vầng mây trắng tinh khôi thuần khiết. Tàu anh chỉ đi vào khoảng thời gian dài lận đận không tâm hồn và trầm mình nhiều chênh vênh như thế. Có một thanh âm chợt làm những ngọn lửa trong anh bùng lên rồi dìu dịu xuống. Ảnh: internet Em biết không? Có những khoảng lặng anh đã cố ngán mình nơi từng thanh ray co quắp bởi mù sương đầy ảo tưởng, anh đã nhặt mình trong cảm xúc vội vàng lên men bỏng cháy không lâu. Anh không mãnh liệt, không ồn ào, không mê sảng, không lắm lời tỉ tê như một buổi chiều ghé quán khách đường xa. Để vấp mình phải sợi duyên đứt đoạn cho đến bây giờ còn đây nhưng nhức khó thở. Và… Có một thanh âm chợt làm những ngọn lửa trong anh bùng lên rồi dìu dịu xuống, có một nỗi đau rã rời như muốn bóp nghẹn lời cả màu đêm thà