Hà Nội mùa này, đẹp lắm phải không anh?
Vẫn những thói quen không biết bắt đầu từ bao giờ, cứ mỗi sáng thức dậy, em thường đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài khoảng trời… Em ngồi đây, trong một buổi chiều chủ nhật nắng vàng, trời xanh, mây trắng, ngắm gió và lá xanh đùa nghịch. Có phải em quá lãng đãng, mơ mộng không anh? Có phải em không chăm chỉ trong khi bài vở còn xếp đống nơi góc bàn? Có phải em đang tự dày vò và làm khổ mình không? Không phải đâu anh ạ, tất cả chỉ bởi vì em nhớ anh, nhớ cồn cào, nhớ quay quắt và em không thể, không thể làm gì khác ngoài ngồi ngẩn ngơ như thế. Vậy là mình đã chia tay. Vì em bất cần đã rời xa anh, hay vì chúng ta không còn tình yêu để có thể tiếp tục, không còn sức lực để có thể níu kéo. Với em, một tuần trôi qua dài như hàng thể kỷ. Em vật lộn với những oán trách hận thù và nỗi nhớ câm lặng. Em nước mắt tuôn trào hàng đêm mỗi khi thổn thức trong những giấc mơ chợt tỉnh. Em thở dài bấu chặt tay mình và ngắm bâng