Lời Tri Ân Đầu Tiên Và Cho Mãi Mãi…
Tôi thấy mình rưng rưng một nỗi niềm khó diễn đạt, khi nghĩ đến việc viết lời Tri ân đến một người thầy mà mãi mãi trong tôi chỉ còn là ký ức… Đó là người thầy đầu tiên trong đời, lúc tôi học lớp 3. Thỉnh thoảng nhớ đến, tôi man mác buồn vì thầy đã mất, cách đây hơn 4 năm… Tôi, bây giờ không chắc rằng mình còn nhớ được khuôn mặt của thầy ngoài việc thầy phải mang kính cận. Tất cả những gì còn lại trong tôi là tấm lòng nhân hậu, sự tận tụy ở thầy với học trò... Tôi buồn bởi vì, chỉ khi lớn lên, đi qua bao nhiêu trường lớp, thầy cô khác, rồi bước vào cuộc đời, tôi mới nhận thấy được những điều ấy thì chẳng thể gặp lại thầy… Nhớ nhiều lần đi học về, tôi và các bạn trong lớp đi bộ. Thầy đạp xe từ phía sau lên. Thầy đi chiếc xe đạp khung ngang và cái cặp đen chằng đằng sau. Mỗi lần thấy thầy đi qua, cả đám con trai lại hò hét, rút rít bám vào xe của thầy kéo lại. Chúng cười trong sự sung sướng để mặc thầy cứ cố gò lưng đạp. Đôi khi nặng quá, thầy phải xuống xe xua tay c