Kí ức không thể nguôi ngoai
Một cuộc "bão đêm" nông nổi, và người nó yêu thương nhất đã ra đi vĩnh viễn. Từ đó, nó chỉ mặc đồ đen, và kí ức thì không bao giờ nguôi ngoai... Nó quay trở lại trường sau một năm dài đằng đẵng trốn trong căn phòng tối om, ít khi kéo rèm đón ánh nắng. Những kí ức nhiều khi vẫn làm con người ta giật mình kinh hãi. Hôm nay, khi tâm trạng khá hơn chút đỉnh, nó đến trường. “ Listen, I am alone at a crossroads, I’m not at home in my own home …”. Giọng Beyonce vang lên trong cái ipod đầy dằn vặt, chất chứa, nó cố quên, kéo giãn khuôn mặt nở một nụ cười. Bỗng “rầm” cái xe bị một lực tông rất mạnh đằng sau. Nó quay phắt lại, một thằng mặt mũi trắng trẻo thư sinh, quần tây, áo sơ mi cắm thùng gọn gàng đang nhìn nó… cười trừ! Đúng kiểu người nó ghét. Quên bẵng đi những cố gắng của mình nãy giờ, nó xuống xe và thét lên: - Mày đi đứng cái kiểu gì thế hả. Mắt sinh ra có phải chỉ để đeo kính không? Thằng “thư sinh” hơi bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn nó. Váy đen, áo đen, có gì mà nhìn