Chúng ta đã bán rẻ cảm xúc đi đâu rồi?
Sống thật với cảm xúc, nghĩa là sống thật với chính mình. Vạn sự có thay đổi, kể cả khi cuộc sống có bị chi phối bởi nhiều nguyên nhân hoặc những tác động khác nhau. Khi ngày ngày vẫn phải ngụy trang bằng lớp lớp mặt nạ, khi muốn cười cũng phải luyện tập từng cách thức cứng ngắc, muốn khóc cũng phải chọn lúc chẳng có ai. Tại sao bạn cứ luôn phải bán rẻ cảm xúc của mình, sống thật thà với bản chất của mình là một việc khó khăn đến thế ư? Cuộc sống thường là những tháng ngày nứt vỡ bởi những mối quan hệ nhạt nhòa, khi cảm xúc chai lỳ bởi thói quen sống giả dối. Nhìn lại vẫn là chỉ có người với người mới có thể đối xử với nhau như thế, không cần quan tâm đến cảm xúc thật. Sợ hãi, nghi kỵ, bất an và cả sự lạnh nhạt đã dần hình thành cách che dấu và ngụy tạo. Bỗng một ngày chợt nhận thấy, cả một quá trình tưởng như chỉ là đóng kịch, bỗng chốc không phân biệt nổi đâu là con người thật của mình. Đôi khi mọi sự lừa dối, đều phải nhận lấy