Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn TẢN VĂN

Nguyễn Bính - Yêu Quá Mất Rồi

Hình ảnh
 Những người sáng tác, và cả những nhạc công đều đồng ý với nhau: Kỹ thuật càng phức tạp, thì tính biểu cảm của tác phẩm càng bị giới hạn. Tư tưởng, tình cảm của người sáng tạo thì bát ngát mà cứ phải co cụm trong cái rọ của những khuôn này phép nọ, niêm với luật, vần với điệu… Vì thế, nẩy sinh ra những phá cách, phá thể. Thơ tự do ra đời có lẽ là do suy nghĩ ấy, và trường phái Hậu Hiện Đại với chủ trương:  Mọi bảng cấm đều được hạ xuống, mọi ngôn từ đều bình đẳng , và nhóm Dada với khẩu hiệu ngộ nghĩnh:  Những gì nghệ sĩ khạc nhổ ra đều là nghệ thuật.      Nguyễn Bính chỉ làm thơ lục bát và thất ngôn, và không những ông tuân thủ triệt để niêm luật của loại thơ này, ông còn làm khó chính ông bằng cách tự đan cho mình những cái rọ. Thử đọc một đoạn trong bài “Viếng Hồn Trinh Nữ”: Có một chiếc xe màu trắng đục Hai con ngựa trắng xếp hàng đôi Đem đi một chiếc quan tài trắng Và những vòng hoa trắng lạnh người Theo bước những người khăn áo trắng Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi

Tôi đi học

Hình ảnh
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã. Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học. Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa. Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứ

Thông điệp tình yêu

Hình ảnh
Dành cho những ai đang cô đơn: Tình yêu như là cánh bướm. Bạn càng muốn bắt nó, nó càng bay xa.  Nhưng nếu bạn để nó bay đi, nó sẽ trở lại vào lúc bạn không còn trông chờ nữa. Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.  Dành cho những ai không còn cô đơn: Tình yêu không làm con người trở nên hoàn hảo nhưng giúp bạn tìm một người giúp bạn trở thành người tốt nhất có thể.  Dành cho những ai là dân chơi: Đừng bao giờ nói "Tôi yêu em" nếu bạn không chắc. Đừng bao giờ nói về cảm xúc nếu bạn không có. Đừng bao giờ chen vào một cuộc đời chỉ với ý muốn gây đau khổ. Đừng nhìn vào mắt ai khi tất cả những điều bạn làm là giả dối. Thật tàn nhẫn khi bạn làm cho ai đó yêu nhưng bạn không đón nhận tình yêu đó...  Dành cho những ai đã lập gia đình: Tình yêu không phải là nói: "Lỗi của em" mà là "Anh xin lỗi". Không phải

Người con gái khi yêu thật lòng...

Hình ảnh
... Thì tự nhiên sẽ dành hết tâm tư tình cảm cho đối phương, và đôi khi chỉ cần vài cử chỉ trìu mến được nhận lại là đã mang cảm giác của người hạnh phúc nhất trái đất rồi. Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn cố gắng thay đổi bản thân, làm mọi việc, kể cả những điều ngu ngốc chỉ để trở nên vừa lòng, xinh đẹp trong mắt người ấy. Đôi khi đó có thể là “lần đầu tiên em nói dối” rồi cả những lần sau nữa… cũng chỉ bởi vì yêu… và dẫu biết những điều đó là sai, vẫn cứ ngây thơ tôn thờ chủ nghĩa yêu thương.   Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là sẵn sàng bỏ qua tất cả lời ra tiếng vào, khen chê này nọ để bảo vệ những cảm xúc dành cho người ấy, coi người ấy là thần thánh mà tôn sùng một cách vô điều kiện. Cái kiểu bảo vệ ấy, giống như thể một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ đứa con của mình. Có khi đúng và có khi sai.   Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là trọn vẹn, là hết mình cho người thương, là không ngại thay đổi tâm hồn mìn

Chúng ta yêu nhau vào mùa thu...

Hình ảnh
Em, tôi chưa bao giờ quên rằng mùa thu là mùa em yêu nhất. Ngày ấy, em xao xuyến, không nói nên lời khi tôi nắm chặt tay em và khẽ nói lời yêu. Ngày ấy, em ngây thơ lang thang trên những con phố dài trải đầy hoa điệp vàng và nắng rơi rơi.   Ngày ấy, em chạy trên những con phố tràn trề mùi hương hoa sữa. Em nói, mùa thu là mùa của hoa sữa. Hoa sữa trắng xanh, li ti hình sao, nở thành từng chùm tỏa hương thơm nồng nàn.    Ngày ấy, em xôn xao trong những chiều thu có ánh nắng vàng và nhoẻn cười dưới những cơn mưa đầu thu bất chợt khi đứng chờ xe, tôi không quên được nụ cười trong veo ấy.   Ngày ấy, em gặp nắng cũng ốm, gặp mưa cũng ốm, nhưng chưa bao giờ em nói bận mà từ chối một cuộc hẹn hò nào.    Ngày ấy, dù trời có mưa, em vẫn cố bất chấp tất cả để được nhìn thấy tôi bình an xuất hiện trên sân bay.   Ngày ấy, em nhìn tôi rồi òa khóc. Em hỏi rằng vì sao lại nói với em rằng tôi không quay về nữa.   Ngày ấy, em nắm tay tôi, đi trên những con phố dài xanh

Người ta lớn để làm gì?

Hình ảnh
Khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi. Người ta “lớn”, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.   “Lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng. Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới.   Hiếm khi “lớn” mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với
Hình ảnh
Tháng 11 với những bản dương cầm vẫn ru em ngủ mỗi đêm, với những yêu thương nằm ngủ ngoan trong tim mềm. Tháng 11 ơi gửi dùm ta... ... Một chút nhớ Một chút thương Một chút yêu đong đầy nơi sâu thẳm   Tháng 11 chiều vàng những hàng cây, ngọn gió vô tình trên vai em lướt nhẹ. Mùa thu đã sắp xa lìa, tạm biệt nhé những chiều ngẩn ngơ trên phố, bồi hồi một chút nắng mơn man. Em dạo bước tung tăng, vui buồn ùa về tràn phố nhỏ, mùa đông… đã thật gần.   Tháng 11, lần đầu em cảm nhận hết được vị ngọt ngào và sâu lắng của tình yêu, dù có cách xa như thế nào, nhưng yêu thương vẫn còn vẹn nguyên đó. Những ngày em ngồi nghe tiếng mưa rơi theo từng phím dương cầm, thấy yêu thương đong đầy trong trái tim…    Tháng 11 từng ngày anh kể cho em nghe về những điều mới lạ, về không gian và thời gian ở nơi có anh, về những dự định và những bản nhạc cùng nhau nghe giữa khoảng cách những ngàn km. Tháng 11 dịu dàng và bình yên.   Tháng 11 em mang màu trắng tinh khôi “em rấ