Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn BÀI HỌC CUỘC SỐNG

Có ai biết nơi nào bán niềm vui

Hình ảnh
  Có ai biết nơi nào bán niềm vui  Có ai biết nơi nào bán niềm vui Chỉ giùm tôi…tôi mua về một ít Để những khi thấy yếu lòng, mỏi mệt Mang ra dùng chắc là hết buồn thôi. Ai chỉ giùm tôi nơi nào bán tiếng cười Tôi sẽ đến và mua về mấy nụ Để những ngày lòng héo hon, ủ rũ Sẽ được rạng ngời nhờ những nụ cười kia. Có ai biết nơi nào bán bình yên Tôi mua về và khắc lên đáy mắt Dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật Vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên. Có ai biết nơi nào bán liều thuốc lãng quên Chỉ giùm tôi…mua mấy viên và uống Để kí ức không còn quay về được Để tôi mỉm cười đón hạnh phúc tương lai. Có ai biết nơi nào bán ánh sáng ngày mai Bán niềm tin cho những ai đánh mất Bán yêu thương cho những người chân thật Bán tâm hồn không biết nhặt niềm đau. [Vườn Thơ] Chúc các bạn & Gia đình đêm an lành và ngủ ngon

Điều hôm nay ta nghĩ về ngày mai

Hình ảnh
  Điều hôm nay ta nghĩ về ngày mai Điều hôm nay ta nghĩ về ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống này vô điều em cũng biết Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau!!! [Nga Trần] Chúc các bạn một sáng an lành, ấm áp và hạnh phúc 

Trong cuộc sống bao buồn vui cay đắng

Hình ảnh
  Trong cuộc sống bao buồn vui cay đắng Cảm ơn đời ta học được chữ khôn Bỗng thấy mình càng ngày như thêm lớn Trong gian nan vất vả mới sinh tồn Có thể nhận nhát dao còn ngơ ngác Máu nhỏ ròng mới thấy biết mình đau Dạy bài học rằng ta luôn cảnh giác Để lần kề phải trông trước nhìn sau!!!

Những lúc buồn

Hình ảnh
  những lúc buồn  Những lúc buồn tôi chỉ muốn ngủ thôi Nhắm mắt vào ngủ một giấc thật say Quên đi hết những đắng cay mỏi mệt Vết thương sâu hằn vào con tim chết Đủ làm lòng khánh kiệt những mộng mơ Có gì vui mà khắc khoải mong chờ Để nhớ mong cũng chỉ là vô nghĩa Khi yêu thương chỉ đến từ một phía Điều cuối cùng là cô lẻ đơn côi Nhắm mắt vào bỏ lại những đầy vơi Những âu lo của cuộc đời bèo dạt Đã nhận đủ những tổn thương mất mát Mệt mỏi rồi cần một chút bình yên Không thể quên ngủ vùi chắc sẽ quên Lòng nhói đau ngủ rồi đâu còn nữa Giấu vào đêm những nghĩ suy trăn trở Khép mi buồn quá khứ cũng chìm sâu Những lúc buồn tôi chẳng muốn đi đâu Chỉ thèm khát giấc ngủ sâu như vậy Để ngày mai ánh bình minh thức dậy Nở nụ cười và tìm lại niềm vui. [Người Viết Thơ Đau] chúc các bạn & Gia đình đêm an lành, ấm áp và hạnh phúc

Im lặng...

Hình ảnh
  Im lặng... Im lặng, là cách tốt nhất để nhận ra ai mới là người bên cạnh lúc ta cần.  Không phải chỉ những vết thương chảy máu mới là đau, đôi khi những tổn thương bên trong không nhìn thấy máu mới thực sự là vết cắt chí mạng. Sống trong ồn ả mới biết trân trọng phút giây tĩnh lặng an yên, trải qua đau thương mới cảm nhận được niềm vui sướng.  Phải mất đi rồi mới hiểu và trân trọng được giá trị của cái đang có, cuộc đời là một sự mỉa mai đến buồn cười… [Nga Trần] ( Góc suy ngẫm) Chúc các bạn & Gia đình một chiều an lành, và hạnh phúc

Một chuyện đáng suy ngẫm về nguồn gốc của sự khổ đau

Hình ảnh
  Một chuyện đáng suy ngẫm về nguồn gốc của sự khổ đau  Nỗi buồn khổ của con người đến từ đâu? Là đến từ ngoại cảnh, là người khác gây ra cho mình? Thật ra thống khổ hay hạnh phúc của con người thường đến từ nội tâm, đến từ niềm vui đạt được, nỗi sợ bị mất đi. Nguồn gốc của khổ đau chính là những điều mà một người không muốn buông bỏ. Chuyện kể rằng ở vùng nọ, có một khách sạn hết sức danh tiếng. Một dạo, ông chủ khách sạn phát hiện ra có một người lang thang ngày nào cũng ngồi bất động ở ghế đá công viên mà nhìn chằm chằm vào khách sạn của mình. Ông cảm thấy rất tò mò. Đến một hôm, ông chủ khách sạn không thể kìm được, bèn đi đến chỗ người lang thang và hỏi: “Xin lỗi, anh bạn, tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao ngày nào anh cũng nhìn chằm chằm vào khách sạn của tôi vậy?” Người lang thang nói: “Bởi vì cái khách sạn này quá đẹp! Mặc dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng và ngủ trên ghế đá, nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn nó như vậy, đến tối sẽ mơ thấy mình được ngủ ở trong đó”. Bất ngờ trước câu

Gió tháng Tư.

Hình ảnh
  G i ó tháng Tư. tôi lặng lẽ  tiễn xuân vào tháng hạ cỏ hoa buồn  tàn tạ đón mùa sang ngoài hiên gió  lung lay sợi nắng vàng giọt mưa khô  rơi ngỡ ngàng vào đất em giữ lại  cánh phượng hồng đỏ mật nuối một thời  áo trắng đã hao hư dấu yêu cũ  mắt thương nào rạo rực gởi vào chiều  hơi nóng lửa tháng tư hoàng hôn xuống hạc quay về chân núi sỏi đá nằm  im lặng nhớ hư không còn ai nữa tiếng muôn trùng vạn cỗ hơi thở mùa  xuân hạ lại thu đông.  [Trần Đức Lập]   Ảnh nguồn của HS Đỗ Duy Tuấn. Chúc các bạn & Gia đình buổi tối an lành, và hạnh phúc